Siêu anh hùng tí hon của mẹ

Bài dự thi: SỐNG NHƯ NHỮNG ĐÓA HOA – VƯƠN VỀ PHÍA MẶT TRỜI
Tác giả: Nguyễn Minh Nghĩa

Siêu anh hùng tí hon của mẹ

Con trai nhỏ của mẹ!

Sự xuất hiện của con tựa như ánh mặt trời, làm cho cuộc sống của mẹ ý nghĩ và hạnh phúc hơn rất nhiều. Con là một cậu bé thông minh, hiểu chuyện, được mọi người hết mực thương yêu và con mãi là niềm tự hào của mẹ.

Xem thêm:

Từng hạt mưa rơi ngoài kia như xé mây trời, mẹ ngồi lặng im nén lòng mình, mẹ không biết phải bắt đầu từ đâu để nói về những đau đớn mà con đã và đang trải qua, mỗi khi nghĩ về con nước mắt mẹ vẫn không ngừng tuôn rơi, có lẽ ông trời đang muốn thử thách gia đình mình con à.

Con trai của mẹ mới tròn 20 tháng tuổi, đã phải cùng mẹ đi qua bao bệnh viện, qua bao bác sĩ, bao ngày dài vật vờ ngồi đợi chờ kết quả, và cũng không biết bao nhiêu lần con phải lấy máu, chọc tủy… Tất cả mẹ không thể đếm được bởi mọi đau đớn bây giờ cứ dồn vào cơ thể nhỏ bé của con, tim mẹ như bị từng mũi kim đâm vào, mẹ ước giá như có thể chịu đau thay con.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, mẹ trải qua tột cùng của sự đau khổ khi nghe bác sĩ nói: “Con em bị ung thư máu”, trời đất như sụp đổ, tai mẹ như ù đi, nước mắt cứ thế tuôn trào, mẹ không thể đứng vững, hạnh phúc đang hiện hữu giờ dây đã biến thành sự ngổn ngang trong lòng mẹ.

Vẫn chưa thể nào bình tĩnh, mẹ vừa ôm con, vừa khóc đưa con đi chọc tủy. Mẹ biết, con đang phải chịu đau đớn mà không còn cách nào khác, con gào khóc bao nhiêu thì lòng mẹ lại như bị giằng xé bấy nhiêu, mẹ chỉ biết cầu trời cầu phật để con có thể chiến thắng bệnh tật.

Mẹ và bà nội chỉ biết ôm con rồi khóc nghẹn, những hình ảnh này trước mẹ đã xem trên phim, nhưng không thể ngờ giờ đây mẹ phải chứng kiến con trai bé bỏng của chính mình trải qua. Đau đớn, xót xa lắm con à!

Nhìn các bạn nhỏ đang điều trị ở viện, mẹ biết rằng sắp tới con sẽ phải đối mặt với nhiều chông gai, tóc sẽ rụng, da sẽ đen sạm, cơ thể nhỏ bé của con sẽ đau đớn vô cùng bởi các tế bào ung thư tàn phá.

Hơn 20 tháng tuổi, đau đớn về thể xác khiến con dần sợ mỗi lần mẹ đến gần vì sợ mẹ đưa đi lấy máu và tiêm tủy. Những câu nói ngây thơ của con như xát muối vào lòng mẹ: “Mẹ ơi, tại sao bác sĩ cứ tiêm con”, “Mẹ ơi, đi bao giờ con được về”, “Con không đi Hà Nội đâu, ở đó nhiều bác sĩ lắm”… Từng lời con nói như bóp chặt vào tim nhưng mẹ tin con trai nhỏ dũng cảm sẽ vượt qua được nỗi đau này.

Sau mỗi đợt điều trị hóa chất con vừa ngủ vừa khóc nấc, giấc ngủ của con chưa khi nào được bình yên, những ngày ở viện nhiều hơn ở nhà khiến con kiệt sức và gầy yếu đi nhiều, thương con mẹ chỉ biết ôm con, nắm tay con và trò chuyện để có thể thấy nhiều hơn những nụ cười từ con.

Kể từ ngày phát hiện ra căn bệnh quái ác này đến nay đã gần 3 năm, nhưng mẹ vẫn cảm thấy như vừa mới xảy ra. Đã bao đêm ôm con trong tay mà mẹ bất giác tỉnh dậy, mẹ chỉ sợ đến lúc nào đó sẽ không còn được nhìn thấy con.

Quãng thời gian giông bão dần trôi qua, đến giờ phút này mẹ chỉ có một mơ ước duy nhất – đó là hai chữ “bình yên”. Cũng thật may mắn, con đáp ứng thuốc tốt nên sức khỏe vẫn ổn.

Mẹ hạnh phúc vì được bên con mỗi ngày, được chăm sóc con trong từng bữa ăn, giấc ngủ, hãy luôn khỏe mạnh như bây giờ con nhé! Mẹ luôn bên con và làm những điều tốt đẹp nhất cho con – siêu anh hùng tí hon của mẹ.

Nguyễn Minh Nghĩa