Lời tâm sự của cô giáo 5 năm chiến đấu với bệnh ung thư phổi

VTV2 – HÀNH TRÌNH CÙNG BẠN SỐ 9: HÀNH TRÌNH CỦA CÔ GIÁO 5 NĂM CHIẾN ĐẤU VỚI UNG THƯ PHỔI

Cảm ơn đời mỗi sang mai thức dậy

Ta có thêm một ngày mới để yêu thương!

Khi nghe bác sĩ bảo không còn cách nào để chữa trị nữa, bị bệnh viện trả về, tôi và cả gia đình đều biết rằng không còn một tia hi vọng gì nữa rồi, chỉ là về để chờ chết, cuộc sống của tôi chỉ còn có thể tính bằng ngày, tôi đã âm thầm chuẩn bị thật chu đáo cho mình chuyến đi xa… Nhưng thật kì diệu và may mắn, đã gần một năm kể từ ngày đó, một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối bị bệnh viện trả về với tâm thế để gia đình chuẩn bị hậu sự, tôi vẫn còn được bình yên ngồi ở đây, trong căn nhà nhỏ ấm cúng của mình để viết những dòng này… Bạn có tin không, có những điều thực sự tưởng như không thể lại có thể!

Xem thêm:

Cô giáo Nguyễn Thị Hường (Thạch Thất, Hà Nội)
Cô giáo Nguyễn Thị Hường (Thạch Thất, Hà Nội)

Tôi phát hiện bệnh ung thư phổi ngày 23/01/2015, tế bào biểu mô tuyến, giai đoạn 4, đã có dịch màng phổi và hạch trung thất, được bác sỹ chỉ định truyền hoá chất, kiên trì điều trị hóa chất được 3 năm thì di căn não đa ổ với những biểu hiện ban đầu là thường xuyên bị chóng mặt. Sau 10 mũi xạ thường, thấy khối u não vẫn to lên, tôi được chuyển sang Bệnh viện Quân y 108 để xạ phẫu, rồi lại được chuyển về Bệnh viện Ung bướu Hà Nội để tiếp tục điều trị hoá chất. Nhưng chỉ 3 tháng sau thì khối u não lại to lên bất thường khiến tôi không còn tự đi lại được. Tiếp tục chuyển sang Bệnh viên Bạch Mai xạ gama, thỉnh thoảng tôi lại lên cơn co giật. Có một lần, vì khối u não to nên xạ khá lâu, bác sỹ phải ghim khung để định vị đầu tôi, xạ xong thì tháo ra, vừa tháo ra để đưa vào phòng hồi sức thì chảy máu trên đầu, trời ơi máu phun ra ướt đẫm quần áo, thấm đỏ ga giường, các bác sỹ phải tập trung cấp cứu và chuyển tôi đến phòng hồi sức, tôi may mắn thoát chết lần đó nhưng sợ lắm. Cho dù bệnh tình đã quá nặng với diễn biến phức tạp, tôi vẫn hi vọng rồi sẽ có thuốc cho mình, cũng đã được thử nghiệm với một số loại thuốc để xem biết đâu lại hợp nhưng sức khỏe tôi yếu dần, thường xuyên co giật, ăn được rất ít, không thể ngủ được vì đau đầu kinh khủng, phải liên tục dùng thuốc giảm đau. Trong sự bất lực, các bác sỹ cho biết không còn cách nào để có thể tiếp tục điều trị cho tôi nữa.

Nghe tin tôi bị bệnh viện trả về, bạn bè, những người đồng bệnh, hàng xóm láng giềng kể cả các cụ già tuổi cao đã mắt mờ chân chậm cũng đến để sờ nắn vào chân tay tôi vì mắt không còn nhìn rõ nữa, họ đã lần lượt đến thăm tôi với tâm thế để chuẩn bị… chào từ biệt lần cuối trước khi tôi ra đi.

Cùng thời điểm ấy, mẹ tôi cũng bị bệnh viện trả về vì ung thư dạ dày. Tôi xót xa chỉ cầu mong hai mẹ con không phải ra đi vào mấy ngày Tết. Mẹ tôi ko qua khỏi, đã về với Phật vào ngày 22 tháng Chạp, tôi suy sụp nghĩ rằng ngày một ngày hai rồi cũng sẽ theo mẹ và đã chuẩn bị những thứ cần thiết cho chuyến đi xa này. Nghĩ rằng âu thì sống ở kiếp này cũng chỉ là để hoàn thành một sứ mệnh, sinh ra từ đất mẹ lại rồi sẽ lại trở về với đất mẹ, tôi sẽ đi theo mẹ, sẽ buông bỏ tất cả, cần phải bình thản đón nhận kết cục này trong một ngày gần là một điều tất yếu.

Phải ra đi, điều tôi luyến tiếc nhất là Anh, tôi thương Anh, tôi tiếc Anh – không chỉ  là một người chồng, người cha của các con tôi, với tôi – anh hơn cả một người bạn thân, hơn cả một đồng nghiệp, người luôn đồng hành và là chỗ dựa vững chắc cho tôi trong tất cả chặng đường tôi đã đi qua. Tôi thương anh vì anh quá lam lũ và thiệt thòi, đến lúc con cái trưởng thành thì lẻ bóng, tôi không có thể ở bên anh vui vẻ ấm áp chăm sóc anh như bao cặp vợ chồng già khác, tôi tiếc anh vì anh là một người đàn ông tuyệt vời nhất mà cuộc đời đã mang đến cho tôi.

Tôi là một giáo viên dạy Văn, còn chồng tôi là giáo viên dạy Toán, cả hai đều là giáo viên dạy trường làng. Lấy nhau hơn 20 năm trước, cuộc sống của cặp vợ chồng “giáo viên làng” vốn không dư giả, nhưng cũng đủ sống với ước mơ đơn giản là miễn sao khỏe mạnh, được làm nghề mà cả hai cùng yêu thích và nuôi dạy 2 đứa con một trai, một gái ngoan ngoãn là hạnh phúc. Cuộc sống trôi qua khá êm đềm, vợ chồng thuận hòa, các con được nuôi dưỡng tốt, chăm ngoan, học giỏi. Tưởng chừng chỉ vài năm nữa là thanh nhàn, khi con cái đã ở tuổi trưởng thành, thế nhưng, cuộc sống đôi khi thật chớ trêu, Sinh – Lão – Bệnh – Tử nào ai biết trước. Tôi nào có tin, nghĩ mình khỏe thế này, ăn uống sinh hoạt điều độ là thế, nhưng bản án “Ung thư phổi giai đoạn muộn, có nhiều nang hạch, tràn dịch màng phổi, kích thước khối u hơn 6 cm” đã chính thức gõ cửa gia đình tôi vào một ngày đầu Xuân năm 2015. Tôi suy sụp, cảm tưởng mình không thể đứng dậy được, anh cũng vậy, không thể tưởng tượng ra ung thư lại rơi vào vợ mình, với chúng tôi, ung thư có nghĩa là tử hình, là cái chết. Bác sỹ nói tôi phải hóa trị, không thể phẫu thuật do khối u nằm gần tim, tôi đau đớn và sợ mình sẽ không thể vượt qua được, sợ tới bệnh viện, sợ nhìn thấy những người giống mình, mặc những chiếc áo bệnh nhân, với những cái đầu trọc do tác dụng phụ của hóa xạ trị. Khi đó, bạn bè, học trò, người thân nghe tin tới thăm tôi lại càng sợ, tôi cảm giác rất rõ rằng đồng hồ sinh mạng mình đang đếm ngược, tôi thương con đang tuổi dở dang, một đứa mới học lớp 8, một đứa học lớp 11, rồi chúng sẽ ra sao.

Cuộc sống bỗng chốc bị đảo lộn, chính lúc đó, chồng tôi, người thầy giáo dạy Toán đầy bản lĩnh và nghị lực – anh đã nói với tôi rằng: “Anh cần em, các con cần em, em phải cố gắng, có bệnh thì chữa, anh sẽ lo chữa bệnh cho em bằng y học hiện đại”. Trong suốt khoảng thời gian triền miên tôi đi điều trị ở bệnh viện, anh phân chia khoa học lắm, anh bảo em chịu trách nhiệm chữa bệnh, anh chịu trách nhiệm kiếm tiền, chăm con, anh bảo muốn chữa bệnh, đầu tiên là phải ổn định cuộc sống, giữ cho cân bằng, mọi thứ như bình thường, chứ đảo lộn là hỏng hết, con cái học hành dở dang, rồi sinh ra tâm lý vợ chồng chán nản, sao mà chữa bệnh được. Anh đã sắp xếp cuộc sống hệt như cách sắp xếp cuộc sống thời chiến, khoa học và bản lĩnh. Từ khi tôi bệnh, anh tăng cường đi làm thêm cả ngày tới tối, một mình anh lo chi phí điều trị bệnh cho tôi, chi phí ăn học cho hai con, lo việc đối nội đối ngoại và làm thay tôi hết mọi việc trong gia đình từ nấu nướng, giặt giũ… Đó cũng là lý do anh ít khi đưa tôi ra bệnh viện và ở lại chăm sóc tôi được, mọi người cứ hay hỏi rằng chồng chị đâu mà sao không thấy, nhưng ai biết, một mặt anh chính là chỗ dựa, là trụ cột và là “hậu phương” tốt nhất cho tôi chiến đấu với căn bệnh ung thư, một mặt lo cho các con học tập tốt. Một năm sau, con gái nhỏ của chúng tôi đã vào lớp 10 chuyên Hóa của Trường chuyên Đại học Sự phạm, con trai lớn thì trở thành sinh viên năm thứ nhất Trường Đại học Dược Hà Nội.

Ngày tôi bị bệnh viện trả về, dịp cuối năm ngoái, con trai chúng tôi đang là sinh viên năm thứ ba, nhưng cô con gái út thì đang học lớp 12, năm bản lề quan trọng nhất, đang chuẩn bị vào học kỳ 2 trước khi bước vào kỳ thi Đại học. Không nói ra, nhưng cả anh và tôi lo lắm, sợ nhất là tôi sẽ phải ra đi khi mà con đang ở thời điểm học hành dở dang ấy mà bị ảnh hưởng rồi không vượt qua được. Đôi bàn tay anh gày guộc, đầy những vết chai sạn nhưng cũng thật ấm áp, cầm tay tôi, anh bảo rằng, giờ đây em đã về nhà, không còn có bác sỹ nào chữa nữa, anh sẽ trở thành bác sỹ của em, anh sẽ chăm sóc cho em từ bữa ăn đến giấc ngủ, anh bảo làm gì, ăn gì, ngủ nghỉ như thế nào là em phải nghe anh, em hãy cố gắng nhé, cố gắng để ít ra đến ngày con gái chúng mình hoàn thành xong kỳ thi Đại học. Với tâm lý còn nước còn tát, chúng tôi nhớ tới GenK, một sản phẩm mà tình cờ vợ chồng tôi được biết thông qua một người bạn học gửi tặng tôi từ năm 2016, sản phẩm đã từng hỗ trợ giúp tôi có được sức khỏe, vượt qua đợt phải cấp cứu vì tụt bạch cầu do tác dụng phụ của hóa trị mà đã tưởng chừng phải đầu hàng không thể tiếp tục tham gia điều trị ở bệnh viện vào tháng 8 năm đó. Bằng tư duy rành mạch, logich của một thày giáo dạy Toán, anh bảo em cứ dùng lại GenK thử xem, không cần giảm tác dụng phụ của hóa xạ trị nữa thì cũng là để tăng cường sức khỏe cho em, anh đã tìm hiểu sản phẩm này có hoạt chất là Fucoidan sulfate hóa cao, được ghi rõ trên nhãn là có hoạt tính tác dụng mạnh hơn rất nhiều lần Fucoidan thông thường, mà trên thế giới có rất nhiều nghiên cứu chỉ rõ Fucoidan không chỉ tăng cường sức khỏe mà nó còn có thể hoạt hóa chu trình tự chết của tế bào ung thư, không có tác dụng phụ và đảm bảo an toàn nữa nên không lo gì cả, biết đâu… Cho dù mình có khó khăn đến đâu thì sức khỏe của em bây giờ là vô giá, để anh mua về…

Tôi nghe anh, nhiều khi miệng đắng ngắt mà vẫn cố gắng ăn mỗi ngày thêm một chút, một chút những gì anh nấu, không nghĩ đến bất cứ điều gì tiêu cực vì dù có như thế nào mỗi phút giây còn được hiện diện trong cuộc đời ở bên người chồng tuyệt vời như thế này cũng đủ để tôi thấy đó là những phút giây đầy may mắn và hạnh phúc cần phải níu giữ. Ngày nào cũng uống 10 viên GenK đều đặn chia làm 2 lần sau khi ăn sáng và tối. Thật lạ như có phép màu, từ chỗ thường bị lên cơn co giật, đêm không ngủ được, hầu như phải thức trắng vì đau đầu kinh khủng, thường xuyên phải uống thuốc giảm đau thì cơn đau lại giảm dần, giảm dần… Tôi bắt đầu nhúc nhắc đi lại được, lại cơm nước chợ búa cho gia đình. Anh cũng động viên tôi chịu khó đi vãn cảnh chùa cho khuây khỏa, tham gia gặp gỡ vui vẻ với bạn bè và trẻ nhỏ.

Chi-huong-vui-cung-dong-nghiep
Chị Hường vui cùng đồng nghiệp

Thời điểm sắp đến kỳ thi Đại học của con gái hè vừa rồi, chúng tôi đếm ngược từng ngày. Ơn trời, tôi không chỉ vượt qua được ngày đó, không chỉ chờ được đến ngày nhận tin báo con gái tôi đã đỗ vào Trường Đại học Sư phạm theo nghiệp của bố mẹ, còn là ngày mà cả gia đình được đi du lịch biển – một việc tôi chưa bao giờ nghĩ đến đã trở thành hiện thực sau bao năm tôi bệnh tật, rồi ngày con tôi nhập học và chính thức trở thành sinh viên…; mà chắc chắn sẽ còn rất nhiều những ngày hạnh phúc sau này nữa.

Chi-huong-cung-gia-dinh-di-bien
Chị Hường cùng gia đình đi biển

Vậy là, sau gần 5 năm dài bão tố, hai con tôi đều đã trở thành sinh viên đại học, con trai năm thứ tư Đại học Dược, con gái năm thứ nhất Đại học Sư phạm, sức khỏe của tôi thì ngày đang càng được cải thiện tốt hơn – một điều không tưởng, chúng tôi rất hài lòng và yên tâm.

Có lẽ không thể đếm hết những giọt mồ hôi đã thấm đẫm trên trán hay trên tấm áo phủ lên đôi vai gày guộc của anh; không biết bao hôm anh đã nhọc nhằn thức khuya dậy sớm vì ôm việc, vì lo cho vợ cho con mà không ngủ được; không có một ngôn từ, một lời nào, một trang giấy hay một bài viết nào có thể nói hết được những nỗi truân chuyên, vất vả và tảo tần cùng sự cố gắng và nghị lực của anh với bao nhiêu cung bậc cảm xúc trong quá trình đồng hành cùng với tôi để chữa bệnh trong suốt những năm qua.

Cảm ơn anh, người chồng, người bạn đường vĩ đại của tôi, anh chính là người mang lại niềm tin, chỗ dựa vững chắc nhất cho tôi. Đúng là yêu thương thì có nhiều cách, chưa hẳn cứ đưa tới bệnh viện, cứ ngồi bên cạnh mới là yêu thương. Yêu thương như cách của anh thì thật đáng nể, thật khoa học và thật bản lĩnh.

Rất nhiều các anh chị em đồng cảnh ngộ từng được tôi chia sẻ đã gửi lời cảm ơn, động viên tôi. Trong số những bài thơ đầy tính khích lệ mà tôi nhận được, có một bài thơ ví tôi như một con ếch điếc, chú ếch mà vì không nghe thấy đồng loại đang hét lên rằng không thể và không bao giờ nhảy được lên mặt giếng đâu, nhưng vì bị điếc không nghe thấy gì, lại tưởng đồng loại đang cổ vũ mình, nên nó cứ cần mẫn từng ngày từng ngày, sau bao phen nhảy lên rồi ngã xuống, nó đã tìm được cách để lên tới mặt giếng, một điều không thể làm với một con ếch có đôi tai với thính lực bình thường. Vâng, nhưng để được trở thành CON ẾCH ĐIẾC như vậy chắc chắc là nhờ có anh, may mắn có anh, bây giờ tôi mới có thể lạc quan đến thế này, mới có thể trở thành người sẵn sàng chia sẻ kinh nghiệm ung thư không phải dấu chấm hết, ung thư chính là sự bắt đầu, bắt đầu chiến đấu để vượt qua nó với mọi người.

Hàng ngày tôi vẫn dậy sớm đi bộ đều đặn, ăn uống điều độ đủ chất, chia nhiều bữa nhỏ và uống GenK. Mọi người bảo như có phép màu, tưởng không thể mà vẫn có thể. Anh thì luôn cười hiền bảo tôi rằng anh chẳng mong gì, chỉ mong em khỏe, em sống khỏe ngày nào là anh lãi ngày đó, anh lãi từ cả ngàn ngày nay rồi, từ cái ngày em mới phát hiện ra bệnh bác sỹ tiên lượng chỉ còn được vài tháng nữa ấy, anh không chỉ là một thày giáo, anh là doanh nhân mà đang kinh doanh có lãi từng ngày, anh hạnh phúc lắm.

Tự nhủ rằng sự chuẩn bị tốt nhất trước cái chết chính là cho đi yêu thương và nhận lại yêu thương, tôi nâng niu từng ngày mình còn được sống, còn được hiện diện trên trần gian, trân quý mỗi phút giây bên gia đình, chồng con, bè bạn để không phải luyến tiếc điều gì. Đúng là tạo hóa chẳng ai lấy đi hết của ai mọi thứ, tôi thật may mắn và hạnh phúc khi có một người chồng tuyệt vời như vậy, anh và con chính là nguồn động lực để tôi cố gắng từng ngày.

Vợ chồng chị Hường – anh Bích
Vợ chồng Chị Hường – anh Bích

Vài lời nhắn nhủ dành cho người chồng, người đồng nghiệp, người bạn đời tri kỷ, vị doanh nhân gày guộc của em: “Với em mọi điều như vậy là mãn nguyện lắm rồi, em biết ơn anh vô cùng, người chồng luôn làm em kính trọng, luôn làm em cảm thấy mình được yêu thương, cho dù ngắn dài, dù có phải dừng bước bất cứ lúc nào em vẫn luôn cảm thấy đủ trọn vẹn rồi. Tóc anh bạc nhiều rồi anh biết không, cố chịu em thêm thật nhiều thời gian nữa, để mình cùng nhau đi thêm nhiều quãng đường nữa anh nhé! Cuộc đời nếu có kiếp sau hay nhiều kiếp nữa, em vẫn muốn mình lại gặp nhau và được làm vợ của anh… Luôn yêu và thương anh!”

Thạch Thất ngày 4/11/2019

Lắng nghe ý kiến chia sẻ của chuyên gia về Sản phẩm GenK STF đã được đưa tin trên sóng truyền hình VTC tại đây:

Nguồn: Dantri.vn

https://dantri.com.vn/suc-khoe/loi-tam-su-cua-co-giao-5-nam-chien-dau-voi-benh-ung-thu-phoi-20191120080347493.htm

Thông tin liên hệ