Hãy ở lại thật lâu với con và cháu bố nhé!

Cuộc thi viết: Sống như những đóa hoa, vươn về phía mặt trời – Năm thứ hai

Họ và tên: Nguyễn Thị Lan

Địa chỉ: Phố Khương Trung, Thanh Xuân, Hà Nội

————————————————————————————————–

Hãy ở lại thật lâu với con và cháu bố nhé!

 

Với ai đó thì căn bệnh ung thư có thể còn xa xôi, còn mơ hồ, nhưng đối tôi lại tràn ngập dòng cảm xúc khâm phục và đồng cảm, bởi bố tôi là một bệnh nhân ung thư gan. Điều tôi mong ước lớn nhất bây giờ là bố hãy mạnh mẽ chiến đấu với căn bệnh quái ác này, để được sống thật lâu, tận hưởng sự vui vẻ hạnh phúc cùng gia đình.

Con vẫn còn nhớ một buổi chiều hơn 10 năm trước, bố gọi điện thoại thông báo rằng bác con bị ung thư gan. Hồi đó, con còn quá nhỏ để hiểu rõ được căn bệnh ung thư gan là như thế nào, nó tàn phá sức khỏe con người kinh khủng ra sao. Chỉ biết rằng, khi đó nghe giọng của bố trùng hẳn xuống và buồn vô hạn. Không lâu sau bác mất, con không thể nào quên được ngày đưa tiễn bác hôm đó, bố đứng lặng lẽ lau nước mắt, đó là lần đầu tiên trong đời con thấy bố khóc. Có lẽ, sự ra đi của bác là cú sốc tinh thần quá lớn đối với bố.

Rồi nỗi buồn cũng nguôi ngoai theo thời gian, đi cùng với sự trưởng thành của con là sức khỏe của của bố đã yếu dần. Năm 2019, sức khỏe của bố không được tốt, người gầy sọp đi vì không ăn uống được. Con khuyên bố đến Bệnh viện Bạch Mai để kiểm tra và bác sĩ kết luận là bố mắc ung thư gan nguyên phát.

Buổi chiều hôm ấy cũng giống như buổi chiều của 10 năm về trước, bố gọi điện cho con để thông báo kết quả. Và một lần nữa, có thành viên trong gia đình mắc ung thư, không ai khác mà lại là bố. Con đã không còn là cô bé ngây thơ của 10 năm về trước, hơn ai hết con hiểu được căn bệnh mà bố đang phải chịu đựng. Bố ơi, sao cuộc đời lại nghiệt ngã đến thế? Cả cuộc đời bố ăn ở hiền lành, chịu thương chịu khó, sống cơ cực hơn nửa đời người, đến khi tuổi đã xế chiều, an nhàn chưa được bao lâu thì tai ương lại ập xuống. Con còn nhớ khi ấy trời nắng như đổ lửa, sau khi nghe xong điện thoại từ bố, con vác bụng bầu chạy ngược xuôi ra viện gặp bố ngay. Bệnh viện đông nghịt người, con tìm mãi mới nhìn thấy bóng dáng bố. Bố – người đàn ông dáng người nhỏ nhăn, khuôn mặt hốc hác, mỗi nếp nhăn trên khôn mặt bố đều hằn vết dấu thời gian, bố ngồi thu mình một góc, ngước nhìn lên trần nhà để giấu đi đôi mắt đỏ au. Con bật khóc nức nở khi nhìn thấy bố, bố chỉ nhẹ nhàng nói với con rằng: “Ông giời ông bắt tội thì bố đành chịu, bố chỉ thương mẹ và các con…”, giọng bố nghẹn đi, không thể nói nên lời.

Xem thêm:

Bố chị Lan và cháu (Ảnh tác giả cung cấp)

Trước đây, khi bố chăm sóc bác tại bệnh viện, chứng kiến những mệt mỏi về tinh thần, những đau đớn về thể xác mà căn bệnh ấy gây ra. Bố đã quá hiểu ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết, con vẫn nghĩ bố sẽ không thể vượt qua nổi. Nhưng không, trái với suy nghĩ của con, bố chỉ buồn đúng một ngày thôi. Đến ngày hôm sau, bố đã vững tâm trở lại, giữa lúc cả nhà đang bấn loạn, chính bố là người đã động viên, an ủi lại mọi người. Chính bố đã tiếp thêm cho chúng con sức mạnh đối diện sự thật và lên dây cót sẵn sàng chiến đấu. Con cảm nhận được hơn ai hết khát vọng sống của bố, con nhớ có lần bố nói: “Bố muốn được sống!”.

Kết quả chụp chiếu cho thấy khối u gan của bố đã khá to, đang vào giai đoạn tiến triển, không thể phẫu thuật được. Sau khi hội chẩn được chỉ định phương pháp xạ trị trong chọn lọc, sử dụng vi cầu phóng xạ. Ban đầu, con và mẹ có băn khoăn vì phương pháp này hoàn toàn mới, con chỉ có thể nghĩ một điều duy nhất là phải tin tưởng hoàn toàn vào khoa học, làm mọi cách để bố được sống, sống lâu nhất có thể với con cháu. Gia đình mình sẽ đồng hành cùng bố trong cuộc chiến này.

Sau 1 năm điều trị với ý chí chiến đấu không ngừng nghỉ, với niềm tin vào đội ngũ y bác sĩ của bệnh viện và tiến bộ trong phương pháp khoa học hiện đại. Hiện nay, sức khỏe của bố đã ổn định, gia đình vui mừng khôn xiết khi kết quả tái khám cho thấy khối u của bố đã nhỏ lại. Quan trọng là khối u không hoạt động, các chỉ số xét nghiệm máu rất tốt, sức khỏe, tinh thần và nhịp sinh hoạt của bố đều như người không có bệnh. Con mừng lắm!

Con muốn nói với bố rằng: “Con rất tự hào về bố! Cảm ơn bố vì đã sống thật khỏe mạnh, cảm ơn bố đã kiên cường đối mặt với giông bão, cảm ơn bố đã dạy cho con bài học về sự bình tâm, cảm ơn bố đã truyền cho con tinh thần thép”.

Con muốn được cùng bố đi qua nhiều ngày nắng nữa, muốn bố nhìn thấy cháu ngoại lớn lên mỗi ngày, muốn bố nghe được tiếng cháu gọi ông, cháu muốn được ông dắt đi chơi mỗi khi về quê thăm ngoại…

Hãy ở lại thật lâu và chiến đấu cùng với con bố nhé! Con yêu bố rất nhiều!

Nguồn: Dân trí

https://dantri.com.vn/suc-khoe/hay-o-lai-that-lau-voi-con-va-chau-bo-nhe-20200929170433973.htm

Thông tin liên hệ